icon_contentTại sao

Một hôm thầy giáo giảng cho học sinh về sự tuần hoàn của máu. Để làm cho chủ đề bài giảng rõ thêm, thầy giáo nói:

– Bây giờ các em nhìn đây, nếu tôi đứng bằng đầu, thì máu, như các em đã biết, sẽ dồn xuống đầu tôi và mặt tôi sẽ đỏ bừng lên.

Các em học sinh đều đồng ý như vậy. Thầy giáo lại tiếp tục:

– … Bây giờ cái điều mà thầy muốn biết là ở chỗ, tại làm sao thầy đứng mà máu lại không dồn vào chân của thầy được?

Tất cả các em học sinh đều ngồi yên trong giây lát, rồi một học sinh bé nhỏ giơ tay và nói:

– Thưa thầy, vì chân của thày không trống rỗng!

icon_contentCảnh sát hỏi một tên trộm:

– Mày hay trộm cắp phải không?

– Có đôi lần.

– Ở những nơi nào?

– Ở đâu đó.

– Được rồi, trước tiên phải giam mày lại!

– Chừng nào mới thả tôi ra?

– Vào một thời gian nào đó trong tương lai!

icon_contentChuyện lớp học

Các lớp học lịch sử thường làm cho bọn trẻ buồn ngủ và do đó, cũng không mấy khó hiểu khi chúng tỏ ra vui mừng vì được biết hôm nay có thể về sớm. Bà giáo tuyên bố: “Bất cứ em nào trả lời được câu hỏi của tôi, có thể ra khỏi lớp trước khi chuông reo”

Thật là tuyệt vời, Dick nghĩ như vậy vì nó biết rằng mình rất thông minh và có thể trả lời bà ấy vanh vách như một cuốn bách khoa toàn thư.

“Nào, bắt đầu. Ai đã nói: đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc?”

“J.F. Kennedy thưa cô !” – một cô gái đầu bàn đã kịp giơ tay và dĩ nhiên cô nàng có thể ung dung ra về.

“Tốt lắm Allen, câu tiếp theo đây: Ai đã nói Tôi có một giấc mơ…?”

“Ô”, thêm một cô nàng khác đã cướp lời trước, “Martin Luther King”.

Cáu lắm, Dick buột miệng “Khi nào thì cái lũ ấy mới câm cái mồm thối tha của chúng nhỉ?”

Bà giáo sửng sốt và thét lớn “Ai đã nói câu ấy?”

“Bill Clinton thưa cô” – Dick mừng rỡ – “Bây giờ em có thể về được rồi phải không ạ?”

icon_contentChẳng còn gì phải xin lỗi

Hai ông hàng xóm nói chuyện với nhau: Này ông bạn ơi, con gà của tôi chạy qua phá hỏng mấy vồng rau của ông, tôi lấy làm ân hận hết sức.

– Có gì đâu mà ông phải ân hận. Con chó của tôi đã cắn chết con gà của ông rồi. Tôi cũng hết sức áy náy về việc này.

– Thế à, càng hay. Tin ấy khiến tôi yên tâm vô cùng vì chiếc xe hơi của tôi vừa cán chết con chó của ông.

Cả hai cùng reo lên rồi ôm chầm lấy nhau: “Kể từ nay, chúng ta chẳng bao giờ phải xin lỗi nhau nữa”.


icon_contentSiêu định nghĩa

Tạp chí Omni (Mỹ) mở cuộc thi sáng tạo các định nghĩa vui về những đồ vật thông dụng. Sau đây là một số “tác phẩm” lọt vào chung kết:

Dây phơi: Thiết bị làm khô bằng năng lượng mặt trời.

Gương soi: Dụng cụ tạo hình, có màn hình dẹt, độ chính xác rất cao, tạo ra những hình ảnh trung thực, hoàn hảo, được dùng để phân tích sắc đẹp.

Bút: Thiết bị xử lý văn bản vận hành bằng tay.

Con ngựa: Phương tiện giao thông chạy trên mọi địa hình, có khả năng tăng tốc nhanh, lý tưởng để sử dụng trong nông nghiệp, điều khiển bằng tiếng nói hoặc xúc giác.

Con chó: Hệ thống bảo vệ nhà cửa, báo động liên tục với cường độ âm thanh lên tới 86 decibel, có khả năng xua đuổi kẻ xâm nhập. Ngoài ra, có thể chuyển báo chí hoặc đi hộ tống.

icon_contentBóng đá – đá bóng

Hai bà hàng xóm ngồi tâm sự:

– Thằng nhỏ nhà tôi dạo này nói năng cứ “Tiền hậu bất nhất”.

– Nghĩa là sao?

– Thì câu trước, câu sau cứ mầu thuẫn nhau. Nói xong lại phủ định, rồi khẳng định, rồi lại phủ định, chẳng biết đâu mà lần. Chắc sau này chẳng làm được việc gì cho ra hồn.

– Cho nó làm bình luận viên bóng đá.

icon_contentGiảng viên tâm lý học vừa diễn thuyết xong cho sinh viên thảo luận. Một sinh viên đặt câu hỏi:

– Một người đi tới đi lui, lúc lầm lũi, lúc lại gào lên, lúc lại ngồi phịch xuống ghế rên rỉ, đó là loại người gì?

– Chỉ có thể là… huấn luyện viên bóng đá – Giọng một sinh viên ở dưới lớp nói vọng lên.

icon_contentNhững khách hàng khó tính

Tại một cửa hàng tạp hóa.

– Cái gì đây? Chuối à? Cho tôi 5 kg! Gói riêng từng quả nhé!

Vài phút sau.

– Đây là cái gì? Cam à? Cho 5 kg! Nhớ gói riêng từng trái một!

Vài phút sau nữa.

– Còn đây?

– Hạt hướng dương, thưa ông. Nhưng cái này không bán được – Người bán hàng nói với giọng đề phòng.

icon_contentTại hồ bơi, người phục vụ niềm nở:

– Mời ông đeo chiếc mũ bơi này vào.

– Vớ vẩn, đầu tôi hói nhẵn thín, chỉ còn vài sợi tóc, muốn đếm còn được, cần gì mũ bảo vệ.

– Nhưng đeo mũ bơi, người ta sẽ không đếm được tóc của ông.

icon_contentMột người lật cuốn niên giám điện thoại ra, bắt gặp dòng chữ: “Khi có hoả hoạn, hãy gọi 114” liền chép miệng:

– Vớ vẩn, theo mình thì hễ có cháy phải kêu: “Cháy nhà, cháy nhà” mới phải, ai đời lại la toáng lên: “114, 114” bao giờ.

icon_contentVắt

Ông chủ quán bar nọ tự hào là người khỏe nhất, và cá một chầu nếu ai thắng được ông ta. Việc cá cược như thế này: Sau khi ông ta vắt hết nước một miếng chanh, nếu ai vắt được thêm một giọt nào nữa thì thắng cuộc.

Bao nhiêu người đã thử sức, nhưng đều thất bại. Ngày đó, có một anh chàng ốm tong, đeo chiếc mục kỉnh dày cộm bước vào. Trong lúc mọi người còn cười chế nhạo thì anh ta nhặt miếng chanh ông chủ quán bar vừa bỏ, vắt ra 3 giọt nước nữa.

Sau khi đãi anh ta một chầu, ông chủ quán bar hỏi:

– Anh làm thế nào mà khỏe như vậy? Chắc anh là dân cử tạ hạng nặng phải không?

– Không – Anh nọ trả lời – Tôi làm cho cơ quan thuế vụ.

Sưu tầm