Ngay buổi tối đầu tiên khi chiếc xe tuktuk đưa tôi vào khu thành cổ từ sân bay LuangPrabang theo đường Th Kingkitsarat, tôi đã cảm nhận một thành Luang rộn rã mà yên bình khi đêm về. Những ngôi nhà quán xá dọc phố chăng đèn vàng lấp lánh, không quá rạng rỡ sắc màu hay ồn ào dù rất đông du khách đi lại.
Có cái gì đó như níu không gian và thời gian ở LuangPrabang khiến cuộc sống lúc nào cũng chậm chạp và thong thả, dường như không ai dám bước quá nhanh, nói quá to… vì sợ mình sẽ làm vỡ đi cái khoảng lặng thanh bình của thành phố.
Lặng lẽ đêm thành Luang |
Chọn xong khách sạn thì đã hơn 10g tối. Chợ đêm nổi tiếng của thành Luang đã tan tự khi nào, những chuyến xe dọn hàng cuối cùng đang dời đi. Một vài gian hàng bán đồ ăn đêm vẫn còn sáng đèn, tôi mua một chiếc bánh mì kẹp kiểu Lào và một cốc nước quả thay cho bữa tối đã lỡ và ngồi ăn trên vỉa hè của khu chợ hàng thủ công mỹ nghệ nho nhỏ vốn dĩ vẫn họp cả ngày và đêm ở cố đô.
Con phố Sisavangvong dài hun hút, những ngôi nhà sáng đèn, tắt đèn nằm xen kẽ, đám du khách lang thang ngồi lê ngay trên vỉa hè uống bia và chuyện phiếm. Những ồn ào xôn xao cứ tắt dần tắt dần, trả cho Luang một không gian yên lặng gần như tuyệt đối. Tôi trở về phòng, đêm đầu tiên ở thành Luang tôi đã ngỡ như được ở trên chính quê hương mình.
Chợ Luang lúc 5g chiều nhìn từ trên núi Phousi |
Thường thì du khách chờ đón hoàng hôn trên đỉnh Phousi cho đến khi mặt trời khuất hẳn mới xuống núi. Khi ấy thành Luang đã lên đèn. Từ trên cao nhìn xuống thấy khu chợ đêm đang dọn hàng rộn ràng và đầy sắc màu ngay trước Bảo tàng cung điện hoàng gia. Những gian hàng nhanh bằng khung thép và vải bạt màu được dựng lên trên phố, hàng hóa được mang tới bày biện và ánh đèn bắt đầu tỏa sáng. Phố đã vào đêm.
Chợ đêm LuangPrabang là điểm nhấn quan trọng nhất trong bản đồ du lịch của cố đô. Chợ thường tụ họp từ 5g chiều đến hơn 10g đêm, tập trung trên con đường quanh chân núi Phousi. Toàn bộ xe máy, ôtô và tuktuk bị cấm đi vào khu vực này trong thời gian chợ đêm hoạt động.
Chợ bày bán các mặt hàng thủ công mỹ nghệ và lưu niệm rất đặc trưng của Lào như khăn áo, vải vóc, các đồ làm từ gốm sứ, mây tre đan, gỗ, đồ trang sức làm từ bạc, đồng, sắt… Các sản phẩm khá tinh tế về thiết kế, phong phú đa dạng về chủng loại và màu sắc… được làm từ đôi bàn tay tài hoa khéo léo của người Mông.
Một quán bar trên phố đêm |
Đèn lồng treo cao |
Những người bán hàng vừa bán vừa tiếp tục khâu vá, thuê thùa… họ không vồ vập mời chào du khách nhưng lại rất thân thiện và vui vẻ. Phần lớn là phụ nữ tham gia vào hoạt động chợ đêm, đàn ông sẽ phụ giúp lúc mở hàng hay dọn hàng. Rất nhiều du khách lang thang chợ đêm nhiều vòng không biết chán. Họ thích thú và say mê ngắm nhìn các sản phẩm được bày bán trong chợ với vẻ yên bình và mộc mạc.
Cũng hồ hởi mua sắm, trao đổi, mặc cả và chuyện trò với dân địa phương, nhưng họ còn tới chợ để tìm và giữ lại cho mình những kỷ niệm đẹp về một cố đô bên bờ sông Mekong, về đất nước triệu voi mà có thể họ sẽ dừng chân không chỉ một lần.
Khu phố ẩm thực nằm ở một ngõ nhỏ gần chùa Wat Mai và cuối con đường gần ngã tư đường Th Chao FaNgum cắt đường Th Sisavangvong. Quầy ăn di động “búp phê rau” 5.000 kip/suất mấy năm nay vẫn nằm ngay đầu ngõ, phía trong là các quầy hàng bán rất nhiều đồ ăn chế biến theo kiểu địa phương, đặc biệt là xôi và cá sông Mekong.
Du khách chỉ cần lựa chọn một chai bia Lào mát lạnh, một kẹp cá nướng hay thịt lợn, thịt gà nướng với 2.000 kip xôi là có một bữa tối ngon lành, nhâm nhi cuộc sống theo cách mà chính người dân địa phương ở đây vẫn làm vậy, chậm rãi, thong dong trong một ngõ nhỏ đèn đóm tù mù.
Rộn rã sắc màu chợ đêm |
Hàng dệt tay |
Tranh thủ lúc bán hàng |
Và bạn sẽ thấy thật dễ hiểu nếu tình cờ gặp vài du khách người nước ngoài, nói tiếng Lào như người Lào và thân thiết với chủ hàng một cách khó tin, là bởi có rất nhiều lữ khách khi tới LuangPrabang đã không chỉ ở lại đây một ngày, một tuần. Họ thậm chí đã chọn cách ở lại hàng tháng, hàng năm… bởi một lẽ đơn giản là yêu mến mảnh đất yên lành này, yêu mến cuộc sống và những con người Lào thân thiện …
Sau khi rảo bước vài vòng quanh khu chợ, tôi tới khu ngã tư để tìm mua một ít hoa quả tươi và nước quả xay. Có nhiều loại hoa quả được trộn lẫn với nhau để tạo ra nhiều kiểu đồ uống ngon lành với nhiều hương vị. Bánh mì kẹp kiểu Lào là một trong những đồ ăn nhanh được ưa chuộng ở phố ẩm thực, thích hợp với nhiều du khách lang thang.
Chờ khách |
Một góc chợ đêm LuangPrabang |
Gian hàng hoa quả xay |
Các nhà hàng, quán ăn, quán rượu ở LuangPrabang dọc theo các con phố và ngõ nhỏ luôn là những địa điểm thú vị để tụ tập và nói chuyện. Những ngọn đèn nho nhỏ, ánh sáng vừa đủ và đôi khi chỉ cần vài ngọn nến, nhưng khách khứa thì luôn tập nập với những câu chuyện to nhỏ rì rầm.
Tôi yêu thích những khoảng thời gian ngồi trên vỉa hè nhìn ra phố, một chai bia, một ly nước quả, hàng giờ trôi qua bình yên, quan sát cuộc sống chậm rãi chảy trôi dưới lòng đường, xung quanh mình. Hoặc nếu đôi chân mệt nhoài sau những hành trình dài miên man, tôi sẽ tìm tới dịch vụ massage truyền thống của địa phương để được thư giãn và ngủ quên giữa vô số mùi hương liệu thảo mộc.
Những con rối ở chợ đêm |
Có nhiều kiểu quán xá, phục vụ đồ ăn và đồ uống theo kiểu Lào truyền thống, theo kiểu Khmer, Thái, châu Âu và cả kiểu của Việt Nam. Bạn sẽ có nhiều cơ hội để thưởng thức các món ăn khác nhau ở trên đất Lào, giá cả hợp lý, phục vụ thân thiện. Nhưng hình như sự có mặt của quá nhiều du khách, sự phát triển của ngành du lịch đang dần làm cố đô LuangPrabang đổi khác, sự sôi động và vẻ lấp lánh tràn ra trên phố nhỏ, trên những mái nhà xưa cũ màu thời gian, giản đơn và mộc mạc. Một LuangPrabang rạng rỡ hơn, lung linh hơn ngày hôm qua…
Lấp lánh như những vì sao |
Nhưng còn có một LuangPrabang khác …
Một thành Luang đã ám ảnh tôi hằng đêm sau ngày trở về…
Là góc phố lặng lẽ với tiếng thì thầm của một cuộc điện thoại dài miên man. Là những nhõ nhỏ, tiếng bước chân tôi qua chạm vào lòng đường kêu loẹt quẹt, ánh sáng le lói hắt ra từ sau khung cửa chiếu mơ hồ lên những lùm cây.
Tôi thường đi về cuối đường Th Sakkarin khi đêm xuống rất sâu, khi những mái chùa đã đẫm mình vào bóng tối. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá trước cửa ngôi nhà đã đóng im ỉm tự bao giờ, nhớ khoảng thời gian nhập nhoạng lúc ban chiều, nhớ câu chuyện không đầu không cuối với mấy nhà sư trẻ mới tu ở chùa Vat Souvannakhiri hay trên chùa Wat Xieng Thông… Tôi ngồi đó, lặng lẽ và một mình…
Tôi đã đến và đã thấy, đã sống và đã yêu miền đất ấy, đã giữ lại cho riêng mình những kỷ niệm không bao giờ quên trong “Đêm thành Luang”…
Bài, ảnh: NGUYỄN VIỆT CƯỜNG (Theo Tuổi Trẻ)
Các chương trình tour tham khảo:
- Huế – Lao Bảo – Thaket – Viên Chăn – Luangprabang – Canh dong chum – Vinh