Share

Du lịch Mỹ: Nhớ nước Mỹ, nhớ một trời yêu thương

Mục lục

Bạn đã từng yêu ai hay điều gì đó đến độ thấy nhớ quay quắt khi vừa rời khỏi? Nếu chưa, hãy thử một lần đến Mỹ, bạn sẽ có cảm giác ấy thôi!

Tôi đã phải lòng nước Mỹ mất rồi!

Tôi không mê fast food, không nghiện shopping, không phải fan hàng hiệu nhưng nhẹ dạ và dễ xiêu lòng trước những hỏi han ân cần kiểu như: “Bạn sẽ nhớ Mỹ khi trở về quê hương chứ?” Tôi từng nói chỉ thích du lịch Mỹ chứ không thích ở đó. Vì một đứa ồn ào, sôi nổi như tôi không phù hợp với lối sống lạnh lùng “kiểu Mỹ”, sợ câu hát “bên này thời gian qua vun vút, không như Sài Gòn”, sợ sự hối hả, cuồng vội khiến người ta vô tình lướt qua nhau.

Tin tôi đi, nước Mỹ có gì đó lạ lắm, chưa đi thì chỉ mong đến một lần, đến rồi sẽ muốn quay lại nhiều lần nữa.

Tin tôi đi, nước Mỹ có gì đó lạ lắm, chưa đi thì chỉ mong đến một lần, đến rồi sẽ muốn quay lại nhiều lần nữa.

Nhưng từ nay, tôi không thể dối lòng được nữa: rằng tôi phải lòng nước Mỹ mất rồi! Bạn đã từng yêu ai hay điều gì đó đến độ thấy nhớ quay quắt khi vừa rời khỏi? Nếu chưa, hãy thử một lần đến Mỹ, bạn sẽ có cảm giác ấy thôi.

Sự lịch thiệp và thân thiện – Những cảm xúc đầu tiên

Trớ trêu thay, tôi nhận ra mình cũng “cuồng Mỹ” từ lúc đặt chân xuống sân bay sau chuyến đi Mỹ tết rồi.

Đang mỏi mệt sau chặng bay dài, lại căng thẳng với nỗi lo lần đầu nhập cảnh, tôi được cô nhân viên sân bay Denver chào đón bằng loạt câu hỏi:

“Cảm giác của bạn khi đến nước tôi thế nào?

Nhân viên ở đây có thân thiện không?

Cách bố trí các quầy thủ tục không làm bạn rối chứ?

Bạn có gì để phàn nàn không…?”<//p>

Giọng nói ngọt ngào của cô khiến tôi dịu hẳn, ai đó từng nói hải quan Mỹ nổi tiếng khó kia mà? Chuyến thăm nước Mỹ của tôi bắt đầu bằng những điều dễ chịu như thế!

Những nỗi nhớ trên mỗi bước chân đi

Tôi nhớ không khí lạnh ở Phoenix những ngày cuối đông, chỉ vài bước từ nhà ra xe dù đã trùm kín áo khoác vẫn khiến người ta rùng mình mà chạnh lòng nghĩ ngợi, so sánh với cái nóng hâm hấp quanh năm nơi quê nhà.

Nước Mỹ Một trời thương yêu của tôi!

Tôi nhớ lúc ngồi xe đi Las Vegas, nghe ca sĩ Thiên Trang hát “trong thế gian đang tưng bừng đón xuân” mới nhớ ở quê nhà đang rộn ràng 25 Tết. Ngoài cửa xe, bóng đêm đặc quánh, hai bên xa lộ loang loáng ánh đèn vàng khiến tôi liên tưởng bài hát Boulevard của Dan Byrd, khung cảnh gợi cảm giác cô đơn, buồn bã, dù lúc ấy tôi không hề cô độc…

Tôi nhớ vẻ sửng sốt của hai con khi ngoạn cảnh hẻm núi Grand Canyon hùng vĩ, khung cảnh mà dẫu trước đó trong mơ, các con cũng chưa từng được chiêm ngưỡng. Kinh ngạc, trầm trồ rồi ngẫm ngợi, tạo hóa sao thiên vị đất nước này khi thế giới có được mấy nơi như thế!

Tôi nhớ đập nước Hoover nằm ở biên giới giữa bang Arizona và Nevada, một công trình không chỉ đồ sộ về quy mô mà còn mang ý nghĩa lịch sử, lúc nào cũng đông nghịt khách tham quan. Nhớ những sa mạc trải dài vun vút lao qua tầm mắt, nhớ cả những trạm nghỉ đầy đủ tiện nghi dọc đường.

Nhớ đêm Las Vegas tưng bừng náo nhiệt, ngồi nhâm nhi thịt nướng bên đường, co ro dưới chiếc máy sưởi, nghe nhạc Nam Mỹ và ngắm các cô phục vụ người Mexico đẹp bốc lửa. Nhớ cảm giác buốt mấy đầu ngón tay mà vẫn thích lang thang dọc đại lộ của nơi được mệnh danh là thành phố tội lỗi (sin city). Không “tội lỗi” sao được khi những ai trót đến đây, sự sầm uất của thiên đường giải trí với đủ món ăn chơi xa xỉ bậc nhất sẽ khiến họ quên cả lối về.

Tôi nhớ icon thất vọng của anh bạn khi xem ảnh chụp đại lộ Hollywood và chợ Phước Lộc Thọ tôi post trên facebook không lung linh như anh nghĩ, nhớ cả sự thảng thốt: “Anh nghĩ nó phải hoành tráng lắm chứ?” Nhưng tận mắt thấy lối sống, cảnh quan ở đây, tôi nhận ra sự tráng lệ của đất nước hùng mạnh nhất thế giới này thực ra lại giản dị ở chỗ, đó chính là cảm nhận hạnh phúc, hài lòng về cuộc sống của người dân cũng như niềm tự hào về những gì họ kiến tạo.

Tôi nhớ quãng đường du lịch Mỹ từ Phoenix đi California với những hàng quạt gió đều tăm tắp hai bên khiến bọn trẻ vỡ òa thích thú. Nhớ những hàng cọ vươn cao kiêu hãnh trên nền trời xanh như một dấu chỉ: “Đến Cali rồi!”

Nhớ lúc chia tay, vì tính mẹ dễ xúc động nên chúng tôi không để mẹ ra sân bay. Xe đi một đoạn ngoảnh lại vẫn thấy bóng mẹ co ro trong áo khoác. Điện thoại báo tin nhắn, là mẹ: “Biết bao giờ mẹ con mình mới đoàn tụ vĩnh viễn, để mẹ không buồn khi tiễn con đi…” Trời không có sương mù mà cảnh vật như nhòe đi trước mắt …

Mẹ à, con sẽ trở lại, một ngày gần đây thôi…

Lê Thị Ngọc Vi

Tour Liên quan

Không có thông tin

Bài viết tương tự

Các “tín đồ xê dịch” đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ 30/04 –...
Các “tín đồ xê dịch” đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ 30/04 –...
Ít ai biết rằng vào mùa xuân, hoa anh đào ở Mỹ cũng mang vẻ đẹp...
Ít ai biết rằng vào mùa xuân, hoa anh đào ở Mỹ cũng mang vẻ đẹp...

@dulichHoanMy